为 wèi 黄 huáng 元 yuán 徽 huī 题 tí 画 huà 松 sōng - - 刘 liú 基 jī
黄 huáng 子 zǐ 宅 zhái 边 biān 松 sōng 十 shí 寻 xún , , 两 liǎng 株 zhū 相 xiāng 倚 yǐ 自 zì 成 chéng 林 lín 。 。
半 bàn 空 kōng 鸾 luán 凤 fèng 翻 fān 清 qīng 影 yǐng , , 长 cháng 日 rì 笙 shēng 竽 yú 奏 zòu 好 hǎo 音 yīn 。 。
岂 qǐ 但 dàn 茯 fú 苓 líng 能 néng 却 què 老 lǎo , , 更 gèng 有 yǒu 琥 hǔ 珀 pò 可 kě 安 ān 心 xīn 。 。
风 fēng 尘 chén 澒 hòng 洞 dòng 还 hái 相 xiāng 忆 yì , , 写 xiě 挂 guà 高 gāo 轩 xuān 恨 hèn 最 zuì 深 shēn 。 。
为黄元徽题画松。明代。刘基。黄子宅边松十寻,两株相倚自成林。 半空鸾凤翻清影,长日笙竽奏好音。 岂但茯苓能却老,更有琥珀可安心。 风尘澒洞还相忆,写挂高轩恨最深。