冬 dōng 至 zhì 雪 xuě 二 èr 首 shǒu - - 苏 sū 辙 zhé
佳 jiā 节 jié 萧 xiāo 条 tiáo 陋 lòu 巷 xiàng 中 zhōng , , 雪 xuě 穿 chuān 窗 chuāng 户 hù 有 yǒu 颜 yán 风 fēng 。 。
出 chū 迎 yíng 过 guò 客 kè 知 zhī 非 fēi 病 bìng , , 归 guī 对 duì 先 xiān 师 shī 喜 xǐ 屡 lǚ 空 kōng 。 。
黍 shǔ 酝 yùn 盈 yíng 瓢 piáo 终 zhōng 寡 guǎ 味 wèi , , 石 shí 薪 xīn 烘 hōng 灶 zào 信 xìn 奇 qí 功 gōng 。 。
颇 pō 嫌 xián 半 bàn 夜 yè 欺 qī 毛 máo 褐 hè , , 却 què 喜 xǐ 年 nián 来 lái 麦 mài 定 dìng 丰 fēng 。 。
冬至雪二首。宋代。苏辙。佳节萧条陋巷中,雪穿窗户有颜风。 出迎过客知非病,归对先师喜屡空。 黍酝盈瓢终寡味,石薪烘灶信奇功。 颇嫌半夜欺毛褐,却喜年来麦定丰。