题 tí 僧 sēng 法 fǎ 芝 zhī 钟 zhōng 山 shān 诗 shī 后 hòu - - 晁 cháo 补 bǔ 之 zhī
明 míng 珠 zhū 出 chū 袖 xiù 四 sì 百 bǎi 琲 bèi , , 座 zuò 有 yǒu 烟 yān 霞 xiá 草 cǎo 木 mù 香 xiāng 。 。
断 duàn 取 qǔ 钟 zhōng 山 shān 擎 qíng 石 shí 掌 zhǎng , , 那 nǎ 知 zhī 不 bù 下 xià 净 jìng 名 míng 床 chuáng 。 。
题僧法芝钟山诗后。宋代。晁补之。明珠出袖四百琲,座有烟霞草木香。 断取钟山擎石掌,那知不下净名床。