太 tài 白 bái 山 shān 老 lǎo 僧 sēng - - 释 shì 文 wén 珦 xiàng
二 èr 十 shí 里 lǐ 松 sōng 阴 yīn , , 居 jū 来 lái 不 bù 厌 yàn 深 shēn 。 。
云 yún 迷 mí 归 guī 日 rì 路 lù , , 山 shān 是 shì 暮 mù 年 nián 心 xīn 。 。
水 shuǐ 黑 hēi 龙 lóng 移 yí 井 jǐng , , 风 fēng 腥 xīng 虎 hǔ 过 guò 林 lín 。 。
消 xiāo 除 chú 万 wàn 事 shì 尽 jǐn , , 时 shí 或 huò 动 dòng 微 wēi 吟 yín 。 。
太白山老僧。宋代。释文珦。二十里松阴,居来不厌深。 云迷归日路,山是暮年心。 水黑龙移井,风腥虎过林。 消除万事尽,时或动微吟。