题 tí 慈 cí 照 zhào 坦 tǎn 上 shàng 人 rén 房 fáng 应 yīng 山 shān 阁 gé - - 释 shì 文 wén 珦 xiàng
禅 chán 心 xīn 直 zhí 以 yǐ 山 shān 为 wèi 体 tǐ , , 不 bù 与 yǔ 终 zhōng 南 nán 捷 jié 径 jìng 同 tóng 。 。
吟 yín 久 jiǔ 白 bái 云 yún 生 shēng 曲 qū 槛 kǎn , , 定 dìng 回 huí 明 míng 月 yuè 在 zài 前 qián 峰 fēng 。 。
子 zi 牙 yá 钓 diào 石 shí 临 lín 溪 xī 古 gǔ , , 博 bó 望 wàng 槎 chá 源 yuán 与 yǔ 汉 hàn 通 tōng 。 。
自 zì 有 yǒu 山 shān 灵 líng 回 huí 俗 sú 驾 jià , , 几 jǐ 人 rén 于 yú 此 cǐ 得 dé 相 xiāng 逢 féng 。 。
题慈照坦上人房应山阁。宋代。释文珦。禅心直以山为体,不与终南捷径同。 吟久白云生曲槛,定回明月在前峰。 子牙钓石临溪古,博望槎源与汉通。 自有山灵回俗驾,几人于此得相逢。