山 shān 中 zhōng 老 lǎo 宿 sù - - 释 shì 文 wén 珦 xiàng
云 yún 壑 hè 居 jū 来 lái 岁 suì 月 yuè 长 zhǎng , , 千 qiān 株 zhū 松 sōng 下 xià 一 yī 间 jiān 房 fáng 。 。
扫 sǎo 空 kōng 心 xīn 地 dì 苕 sháo 花 huā 帚 zhǒu , , 熏 xūn 彻 chè 根 gēn 尘 chén 柏 bǎi 子 zi 香 xiāng 。 。
施 shī 法 fǎ 定 dìng 应 yīng 拈 niān 麈 zhǔ 柄 bǐng , , 接 jiē 人 rén 曾 céng 不 bù 下 xià 禅 chán 床 chuáng 。 。
生 shēng 缘 yuán 已 yǐ 自 zì 都 dōu 忘 wàng 了 le , , 唯 wéi 道 dào 西 xī 归 guī 有 yǒu 故 gù 乡 xiāng 。 。
山中老宿。宋代。释文珦。云壑居来岁月长,千株松下一间房。 扫空心地苕花帚,熏彻根尘柏子香。 施法定应拈麈柄,接人曾不下禅床。 生缘已自都忘了,唯道西归有故乡。