由 yóu 樵 qiáo 径 jìng 登 dēng 北 běi 高 gāo 峰 fēng 遂 suì 至 zhì 韬 tāo 光 guāng 庵 ān - - 释 shì 文 wén 珦 xiàng
鸟 niǎo 路 lù 攲 qī 倾 qīng 不 bù 可 kě 登 dēng , , 攀 pān 缘 yuán 直 zhí 上 shàng 最 zuì 高 gāo 层 céng 。 。
阴 yīn 崖 yá 老 lǎo 树 shù 春 chūn 无 wú 叶 yè , , 古 gǔ 窦 dòu 寒 hán 泉 quán 夏 xià 作 zuò 冰 bīng 。 。
斜 xié 抱 bào 江 jiāng 流 liú 萦 yíng 翠 cuì 带 dài , , 乱 luàn 山 shān 分 fēn 脉 mài 走 zǒu 瓜 guā 藤 téng 。 。
云 yún 根 gēn 细 xì 纪 jì 当 dāng 年 nián 事 shì , , 太 tài 守 shǒu 曾 céng 来 lái 访 fǎng 隐 yǐn 僧 sēng 。 。
由樵径登北高峰遂至韬光庵。宋代。释文珦。鸟路攲倾不可登,攀缘直上最高层。 阴崖老树春无叶,古窦寒泉夏作冰。 斜抱江流萦翠带,乱山分脉走瓜藤。 云根细纪当年事,太守曾来访隐僧。