泊 pō 昭 zhāo 亭 tíng 山 shān 下 xià 得 de 亭 tíng 字 zì - - 梅 méi 尧 yáo 臣 chén
雪 xuě 中 zhōng 峰 fēng 午 wǔ 午 wǔ , , 潭 tán 上 shàng 树 shù 亭 tíng 亭 tíng 。 。
久 jiǔ 作 zuò 大 dà 梁 liáng 客 kè , , 贫 pín 留 liú 小 xiǎo 阮 ruǎn 醒 xǐng 。 。
滩 tān 愁 chóu 江 jiāng 舸 gě 涩 sè , , 祠 cí 信 xìn 楚 chǔ 巫 wū 灵 líng 。 。
日 rì 暮 mù 渡 dù 头 tóu 立 lì , , 山 shān 歌 gē 不 bù 可 kě 听 tīng 。 。
泊昭亭山下得亭字。宋代。梅尧臣。雪中峰午午,潭上树亭亭。 久作大梁客,贫留小阮醒。 滩愁江舸涩,祠信楚巫灵。 日暮渡头立,山歌不可听。