和 hé 韩 hán 钦 qīn 圣 shèng 学 xué 士 shì 襄 xiāng 阳 yáng 闻 wén 喜 xǐ 亭 tíng - - 梅 méi 尧 yáo 臣 chén
亭 tíng 栏 lán 下 xià 望 wàng 汉 hàn 江 jiāng 水 shuǐ , , 净 jìng 绿 lǜ 无 wú 风 fēng 写 xiě 镜 jìng 明 míng 。 。
日 rì 脚 jiǎo 穿 chuān 云 yún 射 shè 洲 zhōu 影 yǐng , , 槎 chá 头 tóu 摆 bǎi 子 zǐ 出 chū 潭 tán 声 shēng 。 。
樯 qiáng 帆 fān 落 luò 处 chù 远 yuǎn 乡 xiāng 思 sī , , 砧 zhēn 杵 chǔ 动 dòng 时 shí 归 guī 客 kè 情 qíng 。 。
使 shǐ 者 zhě 徘 pái 徊 huái 有 yǒu 佳 jiā 兴 xīng , , 高 gāo 吟 yín 不 bù 减 jiǎn 谢 xiè 宣 xuān 城 chéng 。 。
和韩钦圣学士襄阳闻喜亭。宋代。梅尧臣。亭栏下望汉江水,净绿无风写镜明。 日脚穿云射洲影,槎头摆子出潭声。 樯帆落处远乡思,砧杵动时归客情。 使者徘徊有佳兴,高吟不减谢宣城。