次 cì 韵 yùn 和 hé 吴 wú 长 zhǎng 文 wén 舍 shè 人 rén 即 jí 事 shì 见 jiàn 寄 jì - - 梅 méi 尧 yáo 臣 chén
莫 mò 问 wèn 春 chūn 风 fēng 有 yǒu 后 hòu 先 xiān , , 但 dàn 逢 féng 佳 jiā 处 chù 去 qù 扬 yáng 鞭 biān 。 。
桃 táo 花 huā 洞 dòng 远 yuǎn 迷 mí 应 yīng 久 jiǔ , , 杏 xìng 树 shù 坛 tán 荒 huāng 迹 jī 自 zì 传 zhuàn 。 。
放 fàng 与 yǔ 晓 xiǎo 寒 hán 能 néng 几 jǐ 许 xǔ , , 即 jí 看 kàn 芳 fāng 意 yì 不 bù 多 duō 偏 piān 。 。
古 gǔ 来 lái 闲 xián 气 qì 争 zhēng 强 qiáng 弱 ruò , , 谩 mán 费 fèi 黄 huáng 金 jīn 抛 pāo 楚 chǔ 权 quán 。 。
次韵和吴长文舍人即事见寄。宋代。梅尧臣。莫问春风有后先,但逢佳处去扬鞭。 桃花洞远迷应久,杏树坛荒迹自传。 放与晓寒能几许,即看芳意不多偏。 古来闲气争强弱,谩费黄金抛楚权。