送 sòng 僧 sēng 惠 huì 思 sī - - 梅 méi 尧 yáo 臣 chén
大 dà 车 chē 高 gāo 马 mǎ 尘 chén 塞 sāi 轨 guǐ , , 弄 nòng 石 shí 洗 xǐ 泉 quán 人 rén 不 bù 喜 xǐ 。 。 慨 kǎi 然 rán 摆 bǎi 落 luò 还 hái 吴 wú 都 dōu , , 归 guī 心 xīn 劲 jìn 于 yú 弦 xián 上 shàng 矢 shǐ 。 。
强 qiáng 弩 nǔ 发 fā 复 fù 开 kāi , , 矢 shǐ 往 wǎng 不 bù 可 kě 回 huí 。 。 常 cháng 应 yīng 笑 xiào 燕 yàn 子 zǐ , , 时 shí 能 néng 海 hǎi 边 biān 来 lái 。 。
送僧惠思。宋代。梅尧臣。大车高马尘塞轨,弄石洗泉人不喜。慨然摆落还吴都,归心劲于弦上矢。 强弩发复开,矢往不可回。常应笑燕子,时能海边来。