癸 guǐ 巳 sì 端 duān 午 wǔ 呈 chéng 李 lǐ 伯 bó 高 gāo - - 戴 dài 复 fù 古 gǔ
客 kè 里 lǐ 几 jǐ 逢 féng 端 duān 午 wǔ 节 jié , , 看 kàn 成 chéng 雪 xuě 鬓 bìn 与 yǔ 霜 shuāng 髯 rán 。 。
救 jiù 人 rén 采 cǎi 得 dé 三 sān 年 nián 艾 ài , , 背 bèi 世 shì 翻 fān 成 chéng 六 liù 日 rì 蟾 chán 。 。
老 lǎo 境 jìng 可 kě 怜 lián 归 guī 未 wèi 得 dé , , 羁 jī 怀 huái 长 zhǎng 是 shì 病 bìng 相 xiāng 兼 jiān 。 。
猛 měng 思 sī 一 yī 醉 zuì 酬 chóu 风 fēng 月 yuè , , 笑 xiào 撚 niǎn 菖 chāng 花 huā 揭 jiē 酒 jiǔ 帘 lián 。 。
癸巳端午呈李伯高。宋代。戴复古。客里几逢端午节,看成雪鬓与霜髯。 救人采得三年艾,背世翻成六日蟾。 老境可怜归未得,羁怀长是病相兼。 猛思一醉酬风月,笑撚菖花揭酒帘。