秋 qiū 日 rì 病 bìng 馀 yú - - 戴 dài 复 fù 古 gǔ
桂 guì 子 zǐ 吹 chuī 香 xiāng 风 fēng 露 lù 深 shēn , , 老 lǎo 夫 fū 吟 yín 了 le 听 tīng 蝉 chán 吟 yín 。 。
秋 qiū 来 lái 剩 shèng 有 yǒu 行 xíng 山 shān 兴 xìng , , 病 bìng 后 hòu 全 quán 无 wú 涉 shè 世 shì 心 xīn 。 。
诗 shī 苦 kǔ 积 jī 成 chéng 双 shuāng 白 bái 发 fà , , 酒 jiǔ 豪 háo 轻 qīng 用 yòng 万 wàn 黄 huáng 金 jīn 。 。
平 píng 生 shēng 意 yì 气 qì 今 jīn 如 rú 许 xǔ , , 独 dú 抱 bào 传 chuán 家 jiā 一 yī 破 pò 琴 qín 。 。
秋日病馀。宋代。戴复古。桂子吹香风露深,老夫吟了听蝉吟。 秋来剩有行山兴,病后全无涉世心。 诗苦积成双白发,酒豪轻用万黄金。 平生意气今如许,独抱传家一破琴。