喜 xǐ 梅 méi 雨 yǔ 既 jì 晴 qíng - - 戴 dài 复 fù 古 gǔ
屋 wū 角 jiǎo 鸣 míng 禽 qín 弄 nòng 好 hǎo 音 yīn , , 楼 lóu 头 tóu 夏 xià 木 mù 绿 lǜ 阴 yīn 阴 yīn 。 。
镊 niè 空 kòng 白 bái 发 fā 愁 chóu 根 gēn 在 zài , , 熟 shú 尽 jǐn 黄 huáng 梅 méi 雨 yǔ 意 yì 深 shēn 。 。
苔 tái 榻 tà 有 yǒu 泥 ní 妨 fáng 客 kè 坐 zuò , , 稻 dào 田 tián 足 zú 水 shuǐ 慰 wèi 农 nóng 心 xīn 。 。
老 lǎo 夫 fū 已 yǐ 作 zuò 丰 fēng 年 nián 想 xiǎng , , 鼓 gǔ 腹 fù 思 sī 为 wèi 击 jī 壤 rǎng 吟 yín 。 。
喜梅雨既晴。宋代。戴复古。屋角鸣禽弄好音,楼头夏木绿阴阴。 镊空白发愁根在,熟尽黄梅雨意深。 苔榻有泥妨客坐,稻田足水慰农心。 老夫已作丰年想,鼓腹思为击壤吟。