骤 zhòu 寒 hán 吟 yín - - 范 fàn 成 chéng 大 dà
九 jiǔ 月 yuè 奇 qí 寒 hán 前 qián 未 wèi 闻 wén , , 巷 xiàng 南 nán 巷 xiàng 北 běi 无 wú 行 xíng 人 rén 。 。
冥 míng 凌 líng 尽 jǐn 用 yòng 大 dà 冬 dōng 手 shǒu , , 肯 kěn 为 wèi 岁 suì 华 huá 留 liú 小 xiǎo 春 chūn 。 。
阴 yīn 风 fēng 吹 chuī 雨 yǔ 作 zuò 冰 bīng 屑 xiè , , 驼 tuó 裘 qiú 如 rú 铁 tiě 绵 mián 裘 qiú 折 zhé 。 。
可 kě 怜 lián 篱 lí 下 xià 木 mù 芙 fú 蓉 róng , , 不 bù 独 dú 宜 yí 霜 shuāng 更 gèng 宜 yí 雪 xuě 。 。
骤寒吟。宋代。范成大。九月奇寒前未闻,巷南巷北无行人。 冥凌尽用大冬手,肯为岁华留小春。 阴风吹雨作冰屑,驼裘如铁绵裘折。 可怜篱下木芙蓉,不独宜霜更宜雪。