再 zài 至 zhì 凌 líng 风 fēng 亭 tíng - - 韩 hán 元 yuán 吉 jí
目 mù 尽 jǐn 西 xī 山 shān 落 luò 照 zhào 边 biān , , 危 wēi 亭 tíng 风 fēng 景 jǐng 故 gù 依 yī 然 rán 。 。
重 chóng 来 lái 身 shēn 忝 tiǎn 二 èr 千 qiān 石 dàn , , 老 lǎo 去 qù 心 xīn 惊 jīng 十 shí 九 jiǔ 年 nián 。 。
种 zhǒng 柳 liǔ 已 yǐ 高 gāo 丹 dān 槛 kǎn 外 wài , , 栽 zāi 花 huā 犹 yóu 占 zhàn 绿 lǜ 窗 chuāng 前 qián 。 。
不 bù 堪 kān 素 sù 发 fā 纷 fēn 垂 chuí 领 lǐng , , 还 hái 愧 kuì 青 qīng 春 chūn 令 lìng 尹 yǐn 贤 xián 。 。
再至凌风亭。宋代。韩元吉。目尽西山落照边,危亭风景故依然。 重来身忝二千石,老去心惊十九年。 种柳已高丹槛外,栽花犹占绿窗前。 不堪素发纷垂领,还愧青春令尹贤。