东 dōng 墙 qiáng 橘 jú 将 jiāng 熟 shú 催 cuī 以 yǐ 长 cháng 句 jù - - 周 zhōu 紫 zǐ 芝 zhī
木 mù 奴 nú 袅 niǎo 袅 niǎo 半 bàn 垂 chuí 墙 qiáng , , 故 gù 恼 nǎo 幽 yōu 人 rén 苦 kǔ 未 wèi 忙 máng 。 。
雨 yǔ 细 xì 不 bù 妨 fáng 无 wú 赖 lài 绿 lǜ , , 帘 lián 疏 shū 时 shí 与 yǔ 可 kě 怜 lián 香 xiāng 。 。
谁 shuí 将 jiāng 磊 lěi 落 luò 黄 huáng 金 jīn 颗 kē , , 为 wèi 赋 fù 甘 gān 酸 suān 白 bái 雪 xuě 囊 náng 。 。
只 zhǐ 有 yǒu 天 tiān 公 gōng 真 zhēn 解 jiě 事 shì , , 便 biàn 须 xū 先 xiān 借 jiè 满 mǎn 林 lín 霜 shuāng 。 。
东墙橘将熟催以长句。宋代。周紫芝。木奴袅袅半垂墙,故恼幽人苦未忙。 雨细不妨无赖绿,帘疏时与可怜香。 谁将磊落黄金颗,为赋甘酸白雪囊。 只有天公真解事,便须先借满林霜。