桃 táo 李 lǐ 吟 yín - - 邵 shào 雍 yōng
桃 táo 李 lǐ 因 yīn 风 fēng 花 huā 满 mǎn 枝 zhī , , 因 yīn 风 fēng 桃 táo 李 lǐ 却 què 离 lí 披 pī 。 。
惨 cǎn 舒 shū 相 xiāng 继 jì 不 bù 离 lí 手 shǒu , , 忧 yōu 喜 xǐ 两 liǎng 般 bān 都 dōu 在 zài 眉 méi 。 。
泰 tài 到 dào 盛 shèng 时 shí 须 xū 入 rù 蛊 gǔ , , 否 fǒu 当 dāng 极 jí 处 chǔ 却 què 成 chéng 随 suí 。 。
今 jīn 人 rén 休 xiū 爱 ài 古 gǔ 人 rén 好 hǎo , , 只 zhǐ 为 wèi 今 jīn 人 rén 生 shēng 较 jiào 迟 chí 。 。
桃李吟。宋代。邵雍。桃李因风花满枝,因风桃李却离披。 惨舒相继不离手,忧喜两般都在眉。 泰到盛时须入蛊,否当极处却成随。 今人休爱古人好,只为今人生较迟。