老 lǎo 还 hái - - 宋 sòng 祁 qí
老 lǎo 还 hái 东 dōng 观 guān 复 fù 怀 huái 铅 qiān , , 坐 zuò 对 duì 秋 qiū 风 fēng 鬓 bìn 飒 sà 然 rán 。 。
怨 yuàn 曲 qū 未 wèi 平 píng 曾 céng 破 pò 瑟 sè , , 故 gù 疮 chuāng 虽 suī 愈 yù 尚 shàng 惊 jīng 弦 xián 。 。
萧 xiāo 条 tiáo 门 mén 巷 xiàng 张 zhāng 罗 luó 外 wài , , 阒 qù 寂 jì 曹 cáo 司 sī 搁 gē 笔 bǐ 前 qián 。 。
借 jiè 问 wèn 不 bù 才 cái 为 wèi 累 lèi 否 fǒu , , 古 gǔ 来 lái 山 shān 水 shuǐ 尽 jǐn 天 tiān 年 nián 。 。
老还。宋代。宋祁。老还东观复怀铅,坐对秋风鬓飒然。 怨曲未平曾破瑟,故疮虽愈尚惊弦。 萧条门巷张罗外,阒寂曹司搁笔前。 借问不才为累否,古来山水尽天年。