横 héng 翠 cuì 亭 tíng - - 周 zhōu 密 mì
晴 qíng 空 kōng 漠 mò 漠 mò 迷 mí 苍 cāng 烟 yān , , 凭 píng 阑 lán 一 yī 望 wàng 心 xīn 茫 máng 然 rán 。 。
旧 jiù 游 yóu 已 yǐ 落 luò 飞 fēi 鸟 niǎo 外 wài , , 新 xīn 诗 shī 应 yīng 在 zài 归 guī 云 yún 边 biān 。 。
亭 tíng 高 gāo 千 qiān 里 lǐ 纳 nà 山 shān 色 sè , , 人 rén 静 jìng 万 wàn 物 wù 争 zhēng 春 chūn 妍 yán 。 。
天 tiān 涯 yá 倦 juàn 客 kè 早 zǎo 归 guī 去 qù , , 空 kōng 山 shān 日 rì 暮 mù 多 duō 啼 tí 鹃 juān 。 。
横翠亭。宋代。周密。晴空漠漠迷苍烟,凭阑一望心茫然。 旧游已落飞鸟外,新诗应在归云边。 亭高千里纳山色,人静万物争春妍。 天涯倦客早归去,空山日暮多啼鹃。