蓬 péng 瀛 yíng 台 tái 二 èr 首 shǒu - - 张 zhāng 耒 lěi
青 qīng 冥 míng 不 bù 尽 jìn 海 hǎi 茫 máng 茫 máng , , 一 yī 望 wàng 蓬 péng 瀛 yíng 去 qù 路 lù 长 cháng 。 。
秋 qiū 信 xìn 解 jiě 凭 píng 诗 shī 客 kè 寄 jì , , 春 chūn 心 xīn 长 zhǎng 为 wèi 楚 chǔ 魂 hún 伤 shāng 。 。
萦 yíng 回 huí 四 sì 望 wàng 山 shān 如 rú 画 huà , , 兴 xīng 废 fèi 千 qiān 年 nián 木 mù 已 yǐ 苍 cāng 。 。
直 zhí 使 shǐ 台 tái 倾 qīng 荆 jīng 棘 jí 满 mǎn , , 闻 wén 琴 qín 何 hé 用 yòng 涕 tì 沾 zhān 裳 shang 。 。
蓬瀛台二首。宋代。张耒。青冥不尽海茫茫,一望蓬瀛去路长。 秋信解凭诗客寄,春心长为楚魂伤。 萦回四望山如画,兴废千年木已苍。 直使台倾荆棘满,闻琴何用涕沾裳。