出 chū 江 jiāng - - 郑 zhèng 刚 gāng 中 zhōng
净 jìng 练 liàn 已 yǐ 欣 xīn 平 píng 似 shì 熨 yùn , , 更 gèng 因 yīn 过 guò 雨 yǔ 助 zhù 清 qīng 深 shēn 。 。
何 hé 人 rén 孤 gū 笛 dí 穿 chuān 云 yún 杪 miǎo , , 远 yuǎn 岸 àn 归 guī 舟 zhōu 入 rù 树 shù 阴 yīn 。 。
鸥 ōu 鸟 niǎo 惯 guàn 看 kàn 迁 qiān 客 kè 面 miàn , , 江 jiāng 山 shān 偏 piān 识 shí 老 lǎo 夫 fū 心 xīn 。 。
半 bàn 钩 gōu 小 xiǎo 卷 juàn 黄 huáng 昏 hūn 月 yuè , , 欲 yù 得 de 新 xīn 诗 shī 个 gè 里 lǐ 寻 xún 。 。
出江。宋代。郑刚中。净练已欣平似熨,更因过雨助清深。 何人孤笛穿云杪,远岸归舟入树阴。 鸥鸟惯看迁客面,江山偏识老夫心。 半钩小卷黄昏月,欲得新诗个里寻。