自 zì 横 héng 山 shān 归 guī 偶 ǒu 成 chéng - - 张 zhāng 镃 zī
杖 zhàng 藜 lí 如 rú 向 xiàng 碧 bì 空 kōng 行 xíng , , 路 lù 转 zhuǎn 松 sōng 杉 shān 面 miàn 面 miàn 声 shēng 。 。
遗 yí 庙 miào 香 xiāng 残 cán 人 rén 少 shǎo 到 dào , , 古 gǔ 台 tái 仙 xiān 去 qù 草 cǎo 闲 xián 生 shēng 。 。
都 dōu 缘 yuán 世 shì 念 niàn 多 duō 时 shí 绝 jué , , 不 bù 但 dàn 尘 chén 襟 jīn 逐 zhú 境 jìng 清 qīng 。 。
却 què 上 shàng 小 xiǎo 舆 yú 归 guī 寓 yù 舍 shè , , 晚 wǎn 峰 fēng 明 míng 暗 àn 紫 zǐ 烟 yān 横 héng 。 。
自横山归偶成。宋代。张镃。杖藜如向碧空行,路转松杉面面声。 遗庙香残人少到,古台仙去草闲生。 都缘世念多时绝,不但尘襟逐境清。 却上小舆归寓舍,晚峰明暗紫烟横。