苍 cāng 寒 hán 堂 táng - - 张 zhāng 镃 zī
短 duǎn 桥 qiáo 斜 xié 路 lù 入 rù 松 sōng 林 lín , , 何 hé 止 zhǐ 能 néng 销 xiāo 利 lì 欲 yù 心 xīn 。 。
眼 yǎn 悟 wù 一 yī 真 zhēn 清 qīng 净 jìng 色 sè , , 耳 ěr 通 tōng 千 qiān 古 gǔ 泰 tài 和 hé 音 yīn 。 。
尺 chǐ 量 liàng 梢 shāo 影 yǐng 邀 yāo 僧 sēng 记 jì , , 竹 zhú 护 hù 根 gēn 茎 jīng 恐 kǒng 鹤 hè 侵 qīn 。 。
莫 mò 讶 yà 塼 zhuān 炉 lú 多 duō 宿 sù 火 huǒ , , 春 chūn 晴 qíng 犹 yóu 似 shì 处 chù 云 yún 深 shēn 。 。
苍寒堂。宋代。张镃。短桥斜路入松林,何止能销利欲心。 眼悟一真清净色,耳通千古泰和音。 尺量梢影邀僧记,竹护根茎恐鹤侵。 莫讶塼炉多宿火,春晴犹似处云深。