送 sòng 山 shān 甫 fǔ 还 hái 峡 xiá 中 zhōng - - 舒 shū 岳 yuè 祥 xiáng
到 dào 处 chù 图 tú 松 sōng 树 shù , , 何 hé 曾 céng 忘 wàng 却 què 山 shān 。 。
相 xiāng 携 xié 溪 xī 路 lù 断 duàn , , 愁 chóu 踏 tà 夕 xī 阳 yáng 还 hái 。 。
田 tián 狖 yòu 吟 yín 桑 sāng 空 kōng , , 山 shān 鸡 jī 饮 yǐn 石 shí 间 jiān 。 。
所 suǒ 忧 yōu 无 wú 可 kě 醉 zuì , , 天 tiān 上 shàng 酒 jiǔ 星 xīng 闲 xián 。 。
送山甫还峡中。宋代。舒岳祥。到处图松树,何曾忘却山。 相携溪路断,愁踏夕阳还。 田狖吟桑空,山鸡饮石间。 所忧无可醉,天上酒星闲。