玉 yù 毬 qiú 花 huā - - 舒 shū 岳 yuè 祥 xiáng
花 huā 开 kāi 压 yā 径 jìng 枝 zhī 堪 kān 挽 wǎn , , 花 huā 落 luò 铺 pù 阶 jiē 雪 xuě 不 bù 飘 piāo 。 。
茧 jiǎn 老 lǎo 蛾 é 成 chéng 投 tóu 绿 lǜ 水 shuǐ , , 香 xiāng 乾 gān 蝶 dié 散 sàn 离 lí 长 cháng 条 tiáo 。 。
满 mǎn 地 dì 月 yuè 明 míng 浓 nóng 不 bù 扫 sǎo , , 无 wú 人 rén 梅 méi 落 luò 怨 yuàn 难 nán 销 xiāo 。 。
老 lǎo 人 rén 别 bié 有 yǒu 心 xīn 中 zhōng 事 shì , , 愧 kuì 尔 ěr 投 tóu 瓜 guā 乏 fá 报 bào 瑶 yáo 。 。
玉毬花。宋代。舒岳祥。花开压径枝堪挽,花落铺阶雪不飘。 茧老蛾成投绿水,香乾蝶散离长条。 满地月明浓不扫,无人梅落怨难销。 老人别有心中事,愧尔投瓜乏报瑶。