醉 zuì 后 hòu 怒 nù 笔 bǐ - - 唐 táng 庚 gēng
炭 tàn 寒 hán 火 huǒ 冷 lěng 灯 dēng 微 wēi 明 míng , , 虚 xū 檐 yán 泻 xiè 雨 yǔ 如 rú 倾 qīng 瓶 píng 。 。
酒 jiǔ 酣 hān 耳 ěr 热 rè 身 shēn 体 tǐ 轻 qīng , , 抚 fǔ 膺 yīng 大 dà 吼 hǒu 黄 huáng 钟 zhōng 声 shēng 。 。
怒 nù 目 mù 直 zhí 视 shì 如 rú 流 liú 星 xīng , , 拔 bá 剑 jiàn 击 jī 柱 zhù 傍 bàng 人 rén 惊 jīng 。 。
丈 zhàng 夫 fū 宁 nìng 可 kě 五 wǔ 鼎 dǐng 烹 pēng , , 安 ān 得 dé 容 róng 此 cǐ 吞 tūn 舟 zhōu 鲸 jīng 。 。
醉后怒笔。宋代。唐庚。炭寒火冷灯微明,虚檐泻雨如倾瓶。 酒酣耳热身体轻,抚膺大吼黄钟声。 怒目直视如流星,拔剑击柱傍人惊。 丈夫宁可五鼎烹,安得容此吞舟鲸。