和 hé 芊 qiān 希 xī 曾 céng 宪 xiàn 史 shǐ 韵 yùn 二 èr 首 shǒu 其 qí 二 èr - - 吴 wú 师 shī 道 dào
平 píng 生 shēng 忤 wǔ 俗 sú 苦 kǔ 无 wú 朋 péng , , 心 xīn 事 shì 萧 xiāo 然 rán 有 yǒu 发 fā 僧 sēng 。 。
作 zuò 吏 lì 祇 qí 师 shī 三 sān 尺 chǐ 法 fǎ , , 读 dú 书 shū 肯 kěn 负 fù 十 shí 年 nián 灯 dēng 。 。
空 kōng 持 chí 璞 pú 玉 yù 嗟 jiē 谁 shuí 赏 shǎng , , 误 wù 落 luò 樊 fán 笼 lóng 去 qù 未 wèi 能 néng 。 。
梦 mèng 忆 yì 金 jīn 华 huá 三 sān 月 yuè 暮 mù , , 踏 tà 云 yún 穿 chuān 雨 yǔ 上 shàng 崚 léng 嶒 céng 。 。
和芊希曾宪史韵二首 其二。元代。吴师道。平生忤俗苦无朋,心事萧然有发僧。 作吏祇师三尺法,读书肯负十年灯。 空持璞玉嗟谁赏,误落樊笼去未能。 梦忆金华三月暮,踏云穿雨上崚嶒。