唐 táng 律 lǜ 寄 jì 呈 chéng 父 fù 凤 fèng 山 shān 提 tí 举 jǔ 其 qí 九 jiǔ - - 汪 wāng 元 yuán 量 liàng
愁 chóu 来 lái 不 bù 可 kě 更 gèng 禁 jìn 当 dāng , , 望 wàng 鬼 guǐ 门 mén 关 guān 断 duàn 尽 jǐn 肠 cháng 。 。
无 wú 处 chǔ 告 gào 诉 sù 只 zhǐ 欲 yù 死 sǐ , , 有 yǒu 时 shí 颠 diān 倒 dǎo 忽 hū 成 chéng 狂 kuáng 。 。
三 sān 湘 xiāng 风 fēng 雨 yǔ 失 shī 舟 zhōu 楫 jí , , 万 wàn 里 lǐ 路 lù 岐 qí 多 duō 雪 xuě 霜 shuāng 。 。
遥 yáo 忆 yì 武 wǔ 林 lín 社 shè 中 zhōng 友 yǒu , , 下 xià 湖 hú 箫 xiāo 鼓 gǔ 醉 zuì 红 hóng 装 zhuāng 。 。
唐律寄呈父凤山提举 其九。元代。汪元量。愁来不可更禁当,望鬼门关断尽肠。 无处告诉只欲死,有时颠倒忽成狂。 三湘风雨失舟楫,万里路岐多雪霜。 遥忆武林社中友,下湖箫鼓醉红装。