泾 jīng 川 chuān 道 dào 中 zhōng - - 舒 shū 頔 dí
青 qīng 山 shān 雨 yǔ 后 hòu 白 bái 云 yún 生 shēng , , 云 yún 气 qì 参 cēn 差 cī 草 cǎo 树 shù 清 qīng 。 。
明 míng 月 yuè 出 chū 山 shān 云 yún 弄 nòng 影 yǐng , , 清 qīng 风 fēng 吹 chuī 水 shuǐ 树 shù 含 hán 声 shēng 。 。
人 rén 家 jiā 屋 wū 角 jiǎo 惊 jīng 厖 páng 吠 fèi , , 官 guān 路 lù 桥 qiáo 头 tóu 去 qù 马 mǎ 鸣 míng 。 。
天 tiān 下 xià 之 zhī 间 jiān 吾 wú 亦 yì 客 kè , , 还 hái 将 jiāng 老 lǎo 眼 yǎn 望 wàng 升 shēng 平 píng 。 。
泾川道中。元代。舒頔。青山雨后白云生,云气参差草树清。 明月出山云弄影,清风吹水树含声。 人家屋角惊厖吠,官路桥头去马鸣。 天下之间吾亦客,还将老眼望升平。