春 chūn 后 hòu 多 duō 阴 yīn 偶 ǒu 成 chéng 三 sān 首 shǒu 用 yòng 复 fù 无 wú 逸 yì 来 lái 贶 kuàng 其 qí 一 yī - - 赵 zhào 孟 mèng 頫 fǔ
日 rì 出 chū 晨 chén 景 jǐng 澹 dàn , , 散 sàn 发 fà 步 bù 中 zhōng 庭 tíng 。 。
仰 yǎng 见 jiàn 濯 zhuó 濯 zhuó 柳 liǔ , , 春 chūn 风 fēng 畅 chàng 人 rén 情 qíng 。 。
兹 zī 晨 chén 岂 qǐ 不 bù 佳 jiā , , 谁 shuí 能 néng 定 dìng 阴 yīn 晴 qíng 。 。
人 rén 生 shēng 亦 yì 良 liáng 脆 cuì , , 疲 pí 劳 láo 竟 jìng 何 hé 营 yíng 。 。
万 wàn 事 shì 可 kě 拨 bō 遣 qiǎn , , 舍 shě 道 dào 焉 yān 求 qiú 成 chéng 。 。
春后多阴偶成三首用复无逸来贶 其一。元代。赵孟頫。日出晨景澹,散发步中庭。 仰见濯濯柳,春风畅人情。 兹晨岂不佳,谁能定阴晴。 人生亦良脆,疲劳竟何营。 万事可拨遣,舍道焉求成。