梅 méi 檐 yán 为 wèi 天 tiān 叙 xù 师 shī 赋 fù - - 戴 dài 良 liáng
上 shàng 人 rén 曾 céng 住 zhù 大 dà 梅 méi 山 shān , , 坐 zuò 看 kàn 檐 yán 梅 méi 眼 yǎn 欲 yù 穿 chuān 。 。
白 bái 足 zú 乱 luàn 迷 mí 行 háng 道 dào 日 rì , , 宝 bǎo 花 huā 轻 qīng 堕 duò 讲 jiǎng 经 jīng 天 tiān 。 。
肯 kěn 将 jiāng 素 sù 服 fú 欺 qī 尘 chén 梦 mèng , , 只 zhǐ 许 xǔ 清 qīng 香 xiāng 入 rù 梵 fàn 筵 yán 。 。
看 kàn 到 dào 常 cháng 师 shī 成 chéng 熟 shú 后 hòu , , 方 fāng 知 zhī 此 cǐ 道 dào 有 yǒu 真 zhēn 传 chuán 。 。
梅檐为天叙师赋。元代。戴良。上人曾住大梅山,坐看檐梅眼欲穿。 白足乱迷行道日,宝花轻堕讲经天。 肯将素服欺尘梦,只许清香入梵筵。 看到常师成熟后,方知此道有真传。