蒲 pú 津 jīn 河 hé 亭 tíng - - 唐 táng 彦 yàn 谦 qiān
宿 sù 雨 yǔ 清 qīng 秋 qiū 霁 jì 景 jǐng 澄 chéng , , 广 guǎng 亭 tíng 高 gāo 树 shù 向 xiàng 晨 chén 兴 xīng 。 。
烟 yān 横 héng 博 bó 望 wàng 乘 chéng 槎 chá 水 shuǐ , , 日 rì 上 shàng 文 wén 王 wáng 避 bì 雨 yǔ 陵 líng 。 。
孤 gū 棹 zhào 夷 yí 犹 yóu 期 qī 独 dú 往 wǎng , , 曲 qū 阑 lán 愁 chóu 绝 jué 每 měi 长 zhǎng 凭 píng 。 。
思 sī 乡 xiāng 怀 huái 古 gǔ 多 duō 伤 shāng 别 bié , , 况 kuàng 此 cǐ 哀 āi 吟 yín 意 yì 不 bù 胜 shèng 。 。
蒲津河亭。唐代。唐彦谦。宿雨清秋霁景澄,广亭高树向晨兴。 烟横博望乘槎水,日上文王避雨陵。 孤棹夷犹期独往,曲阑愁绝每长凭。 思乡怀古多伤别,况此哀吟意不胜。