冬 dōng 日 rì 感 gǎn 兴 xīng - - 文 wén 林 lín
落 luò 木 mù 园 yuán 林 lín 空 kōng , , 方 fāng 池 chí 水 shuǐ 深 shēn 碧 bì 。 。
物 wù 色 sè 垂 chuí 澹 dàn 荡 dàng , , 寂 jì 然 rán 屏 píng 人 rén 迹 jī 。 。
杖 zhàng 藜 lí 抚 fǔ 孤 gū 松 sōng , , 箕 jī 踞 jù 松 sōng 下 xià 石 shí 。 。
西 xī 山 shān 入 rù 怀 huái 青 qīng , , 寒 hán 鸟 niǎo 敛 liǎn 归 guī 翮 hé 。 。
浩 hào 浩 hào 宇 yǔ 宙 zhòu 间 jiān , , 流 liú 光 guāng 目 mù 相 xiāng 迫 pò 。 。
大 dà 化 huà 岂 qǐ 有 yǒu 终 zhōng , , 初 chū 阳 yáng 潜 qián 地 dì 脉 mài 。 。
冬日感兴。明代。文林。落木园林空,方池水深碧。 物色垂澹荡,寂然屏人迹。 杖藜抚孤松,箕踞松下石。 西山入怀青,寒鸟敛归翮。 浩浩宇宙间,流光目相迫。 大化岂有终,初阳潜地脉。