和 hé 秉 bǐng 之 zhī 再 zài 到 dào 京 jīng 口 kǒu 有 yǒu 怀 huái 别 bié 时 shí 之 zhī 作 zuò - - 王 wáng 鏊 ào
长 cháng 江 jiāng 不 bù 断 duàn 流 liú 今 jīn 古 gǔ , , 客 kè 子 zi 重 zhòng 游 yóu 感 gǎn 岁 suì 时 shí 。 。
白 bái 发 fà 催 cuī 人 rén 来 lái 有 yǒu 信 xìn , , 青 qīng 山 shān 笑 xiào 我 wǒ 去 qù 无 wú 期 qī 。 。
城 chéng 边 biān 灯 dēng 火 huǒ 孤 gū 舟 zhōu 梦 mèng , , 天 tiān 末 mò 楼 lóu 台 tái 远 yuǎn 道 dào 思 sī 。 。
风 fēng 物 wù 依 yī 然 rán 人 rén 不 bú 见 jiàn , , 月 yuè 明 míng 双 shuāng 雁 yàn 起 qǐ 前 qián 陂 bēi 。 。
和秉之再到京口有怀别时之作。明代。王鏊。长江不断流今古,客子重游感岁时。 白发催人来有信,青山笑我去无期。 城边灯火孤舟梦,天末楼台远道思。 风物依然人不见,月明双雁起前陂。