拂 fú 水 shuǐ 崖 yá 分 fēn 得 de 寒 hán 字 zì - - 文 wén 彭 péng
虞 yú 山 shān 西 xī 南 nán 太 tài 奇 qí 绝 jué , , 流 liú 泉 quán 迸 bèng 出 chū 青 qīng 崖 yá 湍 tuān 。 。
横 héng 分 fēn 一 yī 道 dào 地 dì 脉 mài 裂 liè , , 倒 dǎo 飞 fēi 十 shí 丈 zhàng 天 tiān 风 fēng 寒 hán 。 。
注 zhù 披 pī 射 shè 日 rì 金 jīn 光 guāng 草 cǎo , , 净 jìng 泻 xiè 孤 gū 云 yún 白 bái 玉 yù 盘 pán 。 。
洪 hóng 厓 yá 华 huá 盖 gài 渺 miǎo 何 hé 许 xǔ , , 此 cǐ 时 shí 直 zhí 欲 yù 招 zhāo 青 qīng 鸾 luán 。 。
拂水崖分得寒字。明代。文彭。虞山西南太奇绝,流泉迸出青崖湍。 横分一道地脉裂,倒飞十丈天风寒。 注披射日金光草,净泻孤云白玉盘。 洪厓华盖渺何许,此时直欲招青鸾。