静 jìng 趣 qù 轩 xuān 为 wèi 顾 gù 德 dé 润 rùn 题 tí - - 王 wáng 绂 fú
竹 zhú 树 shù 阴 yīn 森 sēn 映 yìng 短 duǎn 墙 qiáng , , 萧 xiāo 然 rán 绝 jué 俗 sú 似 shì 僧 sēng 房 fáng 。 。
出 chū 城 chéng 相 xiāng 去 qù 路 lù 三 sān 里 lǐ , , 闭 bì 户 hù 独 dú 眠 mián 书 shū 半 bàn 床 chuáng 。 。
风 fēng 暖 nuǎn 林 lín 花 huā 飘 piāo 几 jǐ 席 xí , , 雨 yǔ 晴 qíng 沙 shā 鸟 niǎo 入 rù 池 chí 塘 táng 。 。
惭 cán 余 yú 扰 rǎo 扰 rǎo 红 hóng 尘 chén 客 kè , , 到 dào 此 cǐ 犹 yóu 能 néng 百 bǎi 虑 lǜ 忘 wàng 。 。
静趣轩为顾德润题。明代。王绂。竹树阴森映短墙,萧然绝俗似僧房。 出城相去路三里,闭户独眠书半床。 风暖林花飘几席,雨晴沙鸟入池塘。 惭余扰扰红尘客,到此犹能百虑忘。