耳 ěr 聩 kuì 自 zì 嘲 cháo - - 王 wáng 绂 fú
自 zì 喜 xǐ 从 cóng 今 jīn 不 bù 畏 wèi 雷 léi , , 是 shì 非 fēi 无 wú 较 jiào 转 zhuǎn 痴 chī 呆 dāi 。 。
心 xīn 情 qíng 要 yào 与 yǔ 分 fēn 明 míng 解 jiě , , 指 zhǐ 掌 zhǎng 须 xū 教 jiào 点 diǎn 画 huà 来 lái 。 。
每 měi 事 shì 应 yìng 酬 chóu 将 jiāng 意 yì 测 cè , , 卒 zú 时 shí 呼 hū 唤 huàn 肯 kěn 头 tóu 回 huí 。 。
偶 ǒu 逢 féng 生 shēng 客 kè 初 chū 相 xiāng 访 fǎng , , 未 wèi 及 jí 交 jiāo 谈 tán 便 biàn 指 zhǐ 腮 sāi 。 。
耳聩自嘲。明代。王绂。自喜从今不畏雷,是非无较转痴呆。 心情要与分明解,指掌须教点画来。 每事应酬将意测,卒时呼唤肯头回。 偶逢生客初相访,未及交谈便指腮。