病 bìng 居 jū 遣 qiǎn 兴 xìng - - 王 wáng 格 gé
负 fù 杖 zhàng 出 chū 衡 héng 门 mén , , 登 dēng 城 chéng 望 wàng 绝 jué 巘 yǎn 。 。
林 lín 疏 shū 鸟 niǎo 未 wèi 繁 fán , , 山 shān 寒 hán 草 cǎo 犹 yóu 浅 qiǎn 。 。
去 qù 水 shuǐ 有 yǒu 来 lái 舟 zhōu , , 故 gù 原 yuán 见 jiàn 新 xīn 垦 kěn 。 。
牧 mù 笛 dí 谁 shuí 家 jiā 村 cūn , , 樵 qiáo 唱 chàng 春 chūn 风 fēng 坂 bǎn 。 。
忽 hū 闻 wén 雁 yàn 度 dù 初 chū , , 因 yīn 念 niàn 客 kè 行 xíng 远 yuǎn 。 。
缓 huǎn 步 bù 归 guī 茅 máo 庐 lú , , 惆 chóu 怅 chàng 不 bù 能 néng 饭 fàn 。 。
病居遣兴。明代。王格。负杖出衡门,登城望绝巘。 林疏鸟未繁,山寒草犹浅。 去水有来舟,故原见新垦。 牧笛谁家村,樵唱春风坂。 忽闻雁度初,因念客行远。 缓步归茅庐,惆怅不能饭。