山 shān 中 zhōng 黄 huáng 博 bó 士 shì 不 bù 至 zhì 因 yīn 再 zài 约 yuē 以 yǐ 寄 jì 之 zhī - - 王 wáng 称 chēng
秋 qiū 风 fēng 吹 chuī 落 luò 桂 guì 花 huā 残 cán , , 寂 jì 寞 mò 淮 huái 南 nán 赋 fù 小 xiǎo 山 shān 。 。
自 zì 笑 xiào 草 cǎo 堂 táng 鱼 yú 佩 pèi 冷 lěng , , 空 kōng 将 jiāng 瑶 yáo 水 shuǐ 鹤 hè 书 shū 还 hái 。 。
石 shí 门 mén 萝 luó 月 yuè 谁 shuí 同 tóng 醉 zuì , , 洞 dòng 口 kǒu 松 sōng 枝 zhī 只 zhǐ 独 dú 攀 pān 。 。
明 míng 日 rì 角 jiǎo 巾 jīn 能 néng 到 dào 否 fǒu , , 呼 hū 童 tóng 竹 zhú 下 xià 扫 sǎo 柴 chái 关 guān 。 。
山中黄博士不至因再约以寄之。明代。王称。秋风吹落桂花残,寂寞淮南赋小山。 自笑草堂鱼佩冷,空将瑶水鹤书还。 石门萝月谁同醉,洞口松枝只独攀。 明日角巾能到否,呼童竹下扫柴关。