寄 jì 吴 wú 一 yī 庵 ān 别 bié 驾 jià - - 叶 yè 春 chūn 及 jí
我 wǒ 从 cóng 西 xī 粤 yuè 罢 bà 弹 tán 琴 qín , , 君 jūn 赋 fù 东 dōng 征 zhēng 返 fǎn 故 gù 林 lín 。 。
转 zhuǎn 眼 yǎn 江 jiāng 湖 hú 双 shuāng 白 bái 鬓 bìn , , 侧 cè 身 shēn 天 tiān 地 dì 几 jǐ 同 tóng 心 xīn 。 。
逃 táo 归 guī 实 shí 就 jiù 罗 luó 浮 fú 卜 bo , , 怅 chàng 望 wàng 时 shí 为 wéi 梁 liáng 甫 fǔ 吟 yín 。 。
莫 mò 怪 guài 虞 yú 卿 qīng 轻 qīng 去 qù 国 guó , , 著 zhù 书 shū 元 yuán 不 bù 为 wéi 愁 chóu 深 shēn 。 。
寄吴一庵别驾。明代。叶春及。我从西粤罢弹琴,君赋东征返故林。 转眼江湖双白鬓,侧身天地几同心。 逃归实就罗浮卜,怅望时为梁甫吟。 莫怪虞卿轻去国,著书元不为愁深。