祭 jì 墓 mù 见 jiàn 乞 qǐ 者 zhě 可 kě 笑 xiào 因 yīn 成 chéng 一 yī 绝 jué - - 吴 wú 琏 liǎn
手 shǒu 展 zhǎn 坟 fén 东 dōng 眼 yǎn 转 zhuǎn 西 xī , , 风 fēng 中 zhōng 沉 chén 醉 zuì 雨 yǔ 中 zhōng 迷 mí 。 。
清 qīng 明 míng 节 jié 过 guò 墦 fán 间 jiān 静 jìng , , 东 dōng 郭 guō 杖 zhàng 藜 lí 归 guī 未 wèi 归 guī 。 。
祭墓见乞者可笑因成一绝。明代。吴琏。手展坟东眼转西,风中沉醉雨中迷。 清明节过墦间静,东郭杖藜归未归。