山 shān 中 zhōng 晓 xiǎo 起 qǐ - - 宋 sòng 登 dēng 春 chūn
习 xí 静 jìng 来 lái 山 shān 中 zhōng , , 长 cháng 日 rì 卧 wò 松 sōng 关 guān 。 。
川 chuān 光 guāng 媚 mèi 几 jǐ 席 xí , , 山 shān 气 qì 清 qīng 襟 jīn 颜 yán 。 。
翩 piān 翩 piān 双 shuāng 鸟 niǎo 没 méi , , 袅 niǎo 袅 niǎo 孤 gū 云 yún 还 hái 。 。
万 wàn 物 wù 各 gè 有 yǒu 适 shì , , 无 wú 营 yíng 意 yì 自 zì 闲 xián 。 。
山中晓起。明代。宋登春。习静来山中,长日卧松关。 川光媚几席,山气清襟颜。 翩翩双鸟没,袅袅孤云还。 万物各有适,无营意自闲。