荡 dàng 子 zǐ 妇 fù - - 宋 sòng 登 dēng 春 chūn
妾 qiè 家 jiā 高 gāo 楼 lóu 艳 yàn 阳 yáng 春 chūn , , 花 huā 枝 zhī 柳 liǔ 条 tiáo 两 liǎng 鲜 xiān 新 xīn 。 。
花 huā 笑 xiào 柳 liǔ 条 tiáo 空 kōng 袅 niǎo 袅 niǎo , , 不 bù 能 néng 绾 wǎn 系 xì 荡 dàng 心 xīn 人 rén 。 。
花 huā 容 róng 随 suí 貌 mào 改 gǎi , , 柳 liǔ 叶 yè 上 shàng 眉 méi 颦 pín 。 。
惟 wéi 忧 yōu 叶 yè 落 luò 花 huā 飞 fēi 尽 jǐn , , 敲 qiāo 碎 suì 冰 bīng 壶 hú 歌 gē 彩 cǎi 云 yún 。 。
荡子妇。明代。宋登春。妾家高楼艳阳春,花枝柳条两鲜新。 花笑柳条空袅袅,不能绾系荡心人。 花容随貌改,柳叶上眉颦。 惟忧叶落花飞尽,敲碎冰壶歌彩云。