玉 yù 延 yán 亭 tíng 成 chéng 次 cì 韵 yùn 玉 yù 汝 rǔ - - 吴 wú 宽 kuān
偶 ǒu 栽 zāi 山 shān 药 yào 得 dé 佳 jiā 名 míng , , 墙 qiáng 下 xià 幽 yōu 亭 tíng 一 yī 日 rì 成 chéng 。 。
车 chē 马 mǎ 勒 lè 回 huí 无 wú 俗 sú 士 shì , , 壶 hú 浆 jiāng 倾 qīng 倒 dǎo 尽 jǐn 平 píng 生 shēng 。 。
升 shēng 阶 jiē 脱 tuō 屦 jù 长 cháng 头 tóu 近 jìn , , 倚 yǐ 槛 kǎn 观 guān 书 shū 老 lǎo 眼 yǎn 明 míng 。 。
此 cǐ 后 hòu 来 lái 游 yóu 谁 shuí 复 fù 障 zhàng , , 绕 rào 篱 lí 须 xū 为 wèi 惜 xī 残 cán 英 yīng 。 。
玉延亭成次韵玉汝。明代。吴宽。偶栽山药得佳名,墙下幽亭一日成。 车马勒回无俗士,壶浆倾倒尽平生。 升阶脱屦长头近,倚槛观书老眼明。 此后来游谁复障,绕篱须为惜残英。