赋 fù 得 dé 莺 yīng 声 shēng 似 shì 故 gù 山 shān - - 李 lǐ 之 zhī 世 shì
莺 yīng 声 shēng 凡 fán 几 jǐ 啭 zhuàn , , 似 shì 报 bào 故 gù 园 yuán 春 chūn 。 。
梦 mèng 醒 xǐng 身 shēn 仍 réng 客 kè , , 乡 xiāng 遥 yáo 鸟 niǎo 是 shì 邻 lín 。 。
连 lián 天 tiān 芳 fāng 草 cǎo 色 sè , , 刺 cì 眼 yǎn 柳 liǔ 条 tiáo 新 xīn 。 。
欲 yù 把 bǎ 双 shuāng 柑 gān 听 tīng , , 香 xiāng 醪 láo 懒 lǎn 入 rù 唇 chún 。 。
赋得莺声似故山。明代。李之世。莺声凡几啭,似报故园春。 梦醒身仍客,乡遥鸟是邻。 连天芳草色,刺眼柳条新。 欲把双柑听,香醪懒入唇。