芙 fú 蓉 róng 山 shān 居 jū - - 汪 wāng 生 shēng 民 mín
孟 mèng 夏 xià 林 lín 木 mù 茂 mào , , 绿 lǜ 荫 yīn 吾 wú 庐 lú 繁 fán 。 。
石 shí 床 chuáng 枕 zhěn 道 dào 书 shū , , 独 dú 卧 wò 尽 jǐn 日 rì 闲 xián 。 。
仙 xiān 源 yuán 最 zuì 深 shēn 处 chù , , 无 wú 人 rén 扣 kòu 柴 chái 关 guān 。 。
梦 mèng 中 zhōng 见 jiàn 羲 xī 皇 huáng , , 乃 nǎi 笑 xiào 尘 chén 世 shì 颜 yán 。 。
微 wēi 风 fēng 吹 chuī 梦 mèng 觉 jué , , 正 zhèng 见 jiàn 白 bái 云 yún 还 hái 。 。
芙蓉山居。明代。汪生民。孟夏林木茂,绿荫吾庐繁。 石床枕道书,独卧尽日闲。 仙源最深处,无人扣柴关。 梦中见羲皇,乃笑尘世颜。 微风吹梦觉,正见白云还。