冬 dōng 至 zhì 夜 yè 坐 zuò - - 李 lǐ 英 yīng
丈 zhàng 夫 fū 失 shī 志 zhì 为 wèi 黄 huáng 金 jīn , , 采 cǎi 蕨 jué 归 guī 来 lái 返 fǎn 照 zhào 临 lín 。 。
食 shí 息 xī 苟 gǒu 存 cún 凭 píng 短 duǎn 剑 jiàn , , 贫 pín 居 jū 如 rú 洗 xǐ 有 yǒu 孤 gū 琴 qín 。 。
篝 gōu 灯 dēng 永 yǒng 夜 yè 浑 hún 忘 wàng 寐 mèi , , 抱 bào 膝 xī 疏 shū 窗 chuāng 只 zhǐ 谩 mán 吟 yín 。 。
长 cháng 至 zhì 寒 hán 梅 méi 花 huā 正 zhèng 发 fā , , 雪 xuě 中 zhōng 清 qīng 赏 shǎng 慰 wèi 愁 chóu 心 xīn 。 。
冬至夜坐。明代。李英。丈夫失志为黄金,采蕨归来返照临。 食息苟存凭短剑,贫居如洗有孤琴。 篝灯永夜浑忘寐,抱膝疏窗只谩吟。 长至寒梅花正发,雪中清赏慰愁心。