挽 wǎn 梁 liáng 修 xiū 撰 zhuàn 父 fù - - 林 lín 环 huán
霜 shuāng 露 lù 晚 wǎn 凄 qī 厉 lì , , 丛 cóng 兰 lán 殒 yǔn 其 qí 芳 fāng 。 。
隐 yǐn 忧 yōu 念 niàn 所 suǒ 怀 huái , , 耿 gěng 耿 gěng 郁 yù 中 zhōng 肠 cháng 。 。
有 yǒu 形 xíng 会 huì 归 guī 尽 jǐn , , 旦 dàn 夜 yè 乃 nǎi 其 qí 常 cháng 。 。
所 suǒ 惜 xī 在 zài 远 yuǎn 韵 yùn , , 毁 huǐ 兹 zī 金 jīn 玉 yù 伤 shāng 。 。
松 sōng 楸 qiū 起 qǐ 寒 hán 云 yún , , 空 kōng 原 yuán 俱 jù 苍 cāng 茫 máng 。 。
九 jiǔ 返 fǎn 不 bù 可 kě 招 zhāo , , 临 lín 风 fēng 独 dú 徬 páng 徨 huáng 。 。
挽梁修撰父。明代。林环。霜露晚凄厉,丛兰殒其芳。 隐忧念所怀,耿耿郁中肠。 有形会归尽,旦夜乃其常。 所惜在远韵,毁兹金玉伤。 松楸起寒云,空原俱苍茫。 九返不可招,临风独徬徨。