天 tiān 宁 níng 寺 sì 尘 chén 外 wài 楼 lóu 四 sì 首 shǒu - - 唐 táng 顺 shùn 之 zhī
名 míng 山 shān 不 bù 用 yòng 远 yuǎn 攀 pān 登 dēng , , 暂 zàn 借 jiè 绳 shéng 床 chuáng 我 wǒ 亦 yì 僧 sēng 。 。
几 jǐ 树 shù 鸣 míng 禽 qín 助 zhù 禅 chán 寂 jì , , 一 yī 丛 cóng 修 xiū 竹 zhú 散 sàn 炎 yán 蒸 zhēng 。 。
捻 niǎn 花 huā 不 bù 尽 jìn 心 xīn 传 chuán 妙 miào , , 对 duì 搭 dā 空 kōng 将 jiāng 口 kǒu 说 shuō 腾 téng 。 。
俯 fǔ 仰 yǎng 百 bǎi 年 nián 成 chéng 滚 gǔn 滚 gǔn , , 乾 qián 坤 kūn 只 zhī 眼 yǎn 更 gèng 谁 shuí 曾 céng 。 。
天宁寺尘外楼四首。明代。唐顺之。名山不用远攀登,暂借绳床我亦僧。 几树鸣禽助禅寂,一丛修竹散炎蒸。 捻花不尽心传妙,对搭空将口说腾。 俯仰百年成滚滚,乾坤只眼更谁曾。